Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Thơ anh Lê Ngọc Kha

Bên thềm bảy mươi Tự cảm
 Lê Ngọc Kha
 Sáng tối loay hoay việc bộn bề
 Bảy mươi cầu bớt chuyện nhiêu khê
 Dưỡng sinh thể dục luôn tăng sức T
iêu khiển văn thơ mãi ngứa nghề
 Lìa mẹ, lìa cha, lòng nhớ lắm
 Bên con, bên vợ, cảnh vui ghê
 Anh em, bè bạn chia đôi ngả
 Quê cũ ngàn xa nhớ dặm về.

 Vượt khó
 Lê Ngọc Kha
 Thoi đưa thấm thoắt bảy mươi xuân
 Lìa chốn quê hương ngoại ngũ tuần
 Thân phận miệt xa cày khắp nẻo
 Tuyết sương trời lạ phủ đầy sân
 Chan cơm nước mắt bao nhiêu lượt
 Nâng chén ly tao đã mấy lần
 Ra sức chống chèo cơn bĩ cực
 An cư lạc nghiệp hưởng nhàn thân.

 Tri túc
 Lê Ngọc Kha
 Lạc quan liều thuốc bổ tinh thần
 Tri túc thường là khỏi nhọc thân
 Đừng quá đa mưu sinh tệ bạc
 Chớ nên tiêu cực để an bần
 Hòa đồng cuộc sống trong quần chúng
 Trang trải tình đời giữa thế nhân
 Duyên kiếp vẫn trong vòng lẩn quẩn
 Bảy mươi càng rõ chuyện cơ trần.

 Nhàn cư
 Lê Ngọc Kha
 Bảy mươi rồi chẳng sợ chi già
 Hoa cảnh vun trồng sống nhởn nha
 Đi đứng vững vàng người khí khái
 Nói năng vồn vã tính hài hòa
 Chén trà càng thắm tình thân hữu
 Tiếng nhạc thêm nồng khúc dạ ca
 Đàn cháu sum vầy mừng nội ngoại
 Vợ chồng đầm ấm thật vui nhà.

 Sắc không
 Lê Ngọc Kha
 Bao năm lăn lộn ở trường đời
 Nay bảy mươi về phải nghỉ ngơi
 Sự nghiệp tiêu tan ngày loạn lạc
 Công danh ngừng trệ buổi di dời
 Ơn cha tạo dựng như non Thái
 Nghĩa mẹ vun bồi tựa biển khơi
 Tất cả rồi ra thành cát bụi
 Chỉ còn tình nghĩa ngất cao trời

 Nghiệp thi
 Lê Ngọc Kha
 Thơ phú thời nay rẻ bọt bèo
 Không mua nào bán nghĩ buồn teo
 Vẫn ưa sáng tác dù hay dở
 Lại thích ngâm nga dẫu nhạt phèo
 Duyên nợ bút nghiên luôn vấn vít
 Nghĩa tình văn tự mãi đèo theo
 Cứ chơi cho thỏa bao năm nữa
 Bảy chục đời vui chẳng sợ nghèo.

 Băn khoăn
 Lê Ngọc Kha
 Phong trào “xướng, họa” đến hồi lui
 Thấy vậy băn khoăn dạ ngậm ngùi
 Chân bước qua cầu…E lỗi nhịp
 Thuyền đi tung sóng…Ngại bay mui
 Chẳng vì lưỡng lự không vươn tới
 Đâu bởi lo âu phải thụt lùi
 Trong cảnh nhàn cư tìm thú vị
 Thơ trăng ngâm vịnh cũng niềm vui.

 Vững bước
 Lê Ngọc Kha
 Nhớ thuở thanh xuân chí vững vàng
 Đường xa nào ngại dấu chân sang
 Thời lên thịnh vượng không mừng rỡ
 Vận xuống an bài chẳng thở than
 Chợt nghĩ lại…! nhiều phen trắc trở T
hoáng nhìn qua…! mấy bận huy hoàng
 Bây chừ bảy chục bao lưu luyến
 Yêu cuộc đời yêu cả thế gian.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét