Tiến
sỉ, đối với tôi trước đây là cả sự ngưởng mộ lớn lao. Thời học sinh học
lich sử văn học nước nhà được nghe thầy giảng văn của những cử nhân
tiến sỷ mà như nghe sấm của các bậc thánh hiền; Lớn lên chút đi học lên
cao, biết được muốn đỗ bằng tiến sỉ phaỉ bảo vệ được một luận án mới
hoàn toàn chưa ai phát minh! Nghe mà thán phục thán phục! !.
Thế
mà hôm nay tôi phạm thượng gọi tiến sỷ bằng "thằng". Hai thằng tiến sỷ
mà tôi đề cập, một là thằng em họ kém tôi chục tuổi, một thằng bạn học
từ cấp một đến cấp ba. Hai thằng này sức học của chúng tôi biết từng
chân tơ kẻ tóc, càng biết càng khinh cái bằng tiến sỷ của chúng.
Thằng
em họ hiện là giảng viên chính trường cao cấp chính trị. Những quan
muốn to hơn đều qua tay của nó, nghĩa là phải có bằng cao cấp chính trị
mới được thăng quan tiến chức, mặc dù ai cũng biết cái lý luận lổi thời
nhưng phải học , người học không muốn học người dạy không hứng thú. Từ
cấp Phòng trở lên không có bằng trung cấp chính trị là như người đàn bà
đẹp mà không có L, người con trai khỏe mạnh tài giỏi mà không có C; Từ
cấp Sở trở lên mà không có bằng cao cấp chính trị là như chùa không có
Phật, như nhà thờ không có Chúa. Nói rứa để các bạn biết thằng em họ tôi
oách cỡ nào, nó đẻ ra cán bộ to,nhưng nó chẳng mang nặng đẻ đau chi,
học trò "mạ"của nó chỉ đến ghi danh về nhà ngâm cứu, lên lớp mấy lần chỉ
để kiểm tra, ra đề; quan muốn lọt vòng của nó phải đãi nó như thượng
khách. Nhưng học hành của nó thế nào?
Nó
là con thương binh 2/4, có ưu tiên cộng điểm, nhưng thi khối C khoa
tổng hợp không đỗ. Nó đi bộ đội 3 năm, được ưu tiên tối đa, khi vô thi
lại nhờ có thằng bạn của nó coi thi gợi ý (theo lời nó) nên đỗ vừa đủ
điểm, nó chọn khoa sử. Học bốn năm ra cái bằng tổng hợp sử không chổ mô
ngó ngàng chi; rồi nó quen con bồ học cùng khoa có bố là cán bộ to cấp
tỉnh, bạn nó đã có việc nhờ bố; rồi nhờ mẩu mả cũng được, nó kết duyên
cùng con bạn con quan to đó, nó được nhận vô phụ giảng trường Cao cấp
chính trị. Nó được đưa vào ống ngắm của khoa, cho đi học tiến sỉ sử Hà
Nội tốn 200 triệu thời đó, rứa là lò Hà Nội đẻ ra thằng tiến sỉ sử với
trình độ mà nói như ai đó, đỗ tiến sỉ dễ hơn trúng tuyển osin! Hôm chạp
vừa rồi, có thằng bạn quan to rủ đi cafe, có thêm thằng em họ của tôi ở
quê bà con gần với nó, nghe thằng bạn quan to kể về thầy dạy cao cấp
chính trị là người cùng làng, nó có đi giao lưu cafe nhận nhau đồng
hương;hai đứa cùng kể về tiến sỉ làng ta, đều chê là tiến sỉ dở hơi,
riêng thằng em họ quê dù bà con nó cũng phải thừa nhận "có phần chạm"!
Tôi nghĩ, khi trình độ không theo kịp với cái chức tước học hàm học vị
thì đa số đều bị "ngợp" cả; nghĩa là đừng cho nó ngửi mùi tiến sỉ thì nó
là người bình thường, không chạm.
Thằng
tiến sỉ thứ hai tôi kể là thằng bạn cũ không còn mới của tôi, thằng
Thám.Thám học tiểu học với tôi hồi ở quê, là một trong những đứa bạn
hiếm hoi ở quê tôi còn theo nghiệp bút nghiên nhờ hoản dich gia cảnh,đa
số bỏ học hồi 64-65 khi quê tôi thành vùng "xôi đậu", một số ít còn lại
thì bị đôn quân (bắt đi lính)năm 72
Hồi
thi vào đệ thất (cọng cua), tôi thi vào trường tỉnh Nguyễn Hoàng đỗ vị
thứ 13/250; Thám thi vào trường huyện Triệu Phong đỗ vị thứ 100, gần
rớt. Hồi đó ai thi như thế nào đều về kể vô tư cho nhau nghe, tuổi trẻ
nhớ lâu nên bây giờ gần sáu chục mà chúng tôi còn nhớ cả. Thằng Trình
học cùng lớp tôi về kể, Thám nhờ "đôi giấy "mới đỗ!Trình đi đám cưới ở
Huế về gặp Thám, nó mừng rỡ chạy lại gặp bạn xưa nhưng Thám nói không
quen? Hai đứa cùng học cấp một, cùng thi một phòng, cùng chép một
"phao"(hồi đó không gọi vậy)ngoài đôi vào, cùng học một lớp trường trung
học Triệu Phong mà lơ nhau!. Bệnh này là bệnh chung của những kẻ hãnh
tiến.
Sau
này tôi gặp lại Thám ở Huế nhiều lần, có thời cùng ở chung một nhà
thuê. Hồi đi thi tú tài 1 năm 72, tôi đỗ hạng Bình, Thám đỗ hạng Thứ.
Sau đó hai đứa cùng nộp hồ sơ thi vào trường Trung Học Sư phạm Huế, tôi
đỗ , nó rớt. Hồi đó chúng tôi đã bàn về chính rị, nó cho tôi là thằng
Việt cộng nằm vùng, tôi với nó không cùng quan điểm chính trị.
Sau
75, hầu hết bọn tôi kẻ đi lính, thằng bỏ học, nhưng gặp nó về xã làm hồ
sơ học lại. Khoảng thập niên 80, khi tôi đang sống dở chết dở, gặp nó
về xã khai sinh lui tuổi để đi học tiến sỉ bên Liên Xô! Theo nó nói,
"vì hồi trước sợ đi lính nên khai tuổi lên"? Nó chìa lá đơn ra cho tôi
đọc. Hởi những người sống cùng thời với tôi, hồi đó có ai khai tuổi lên
để khỏi đi lính! .Rứa mà chính quyền cách mạng đồng ý làm lại khai sinh
cho nó tụt lui 6 tuổi để đi học tiến sỉ LX! Rứa là thời học cấp một, tôi
6 tuổi đi học , còn nó 0 tuổi! Khuôn dấu vuông của Cách mạng hồi đó
đóng vào đâu chả được!
Những
thập niên 80, đi học tiến sỉ ở LX hết 9/10 là vì kinh tế, hồi đó ai vô
được biên chế để có sổ gạo là chủ yếu, chứ bằng cấp để xếp lương thêm
mấy đồng hay để thăng chức là chưa có, thời mà giáo sư Hoàng Ngọc Hiến
phát biểu, "con bò đem qua bên đó khi về cũng thành tiến sỉ". Thực tế
như vậy, thằng em bà con của tôi qua bên LX với Thám hồi đó nói "Bác
Thám qua với em chỉ đi buôn, còn bằng thì bỏ tiền ra mua"
Bây
giờ tôi đã về hưu non, nhà ở trên đường mà Thám thường lái xe qua,
nhưng chưa khi nào nó dừng lại để thăm thằng bạn xưa, hình như nó đã
đoạn tuyệt với quá khứ đau buồn, cái quá khứ không làm nền cho hiện tại
sau này của nó. Mổi lần chiếc xe bóng loáng bạc tỷ qua làng, bà con
ngước nhìn theo:Có phải xe thầy Tiến sỉ hiệu trưởng trường Sư Phạm
không?
Trường
tôi đã phổ cập Đại Học 98%, trừ tôi ra, tôi không chịu bỏ tiến mua cái
bằng đại học sư phạm do thầy Thám làm hiệu trưởng. Tôi đành chịu thiệt
về hưu non vì chưa "hoàn chỉnh"
Về
hưu có thời gian lang thang trên mạng, đọc bài của các vị tiến sỉ có
chức có quyền nội dung hầu như gần giống nhau, vì chép từ một loại sách
kinh điển lổi thời. Tôi lại đọc những bài viết của "báo lề trái", đa số
không có bằng tiến sỉ chi cả, mà nghe thuyết phục. Tôi liên tưởng đến
hai thằng tiến sỉ bằng xương bằng thịt mà buồn cho bằng cấp nước nhà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét