Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Tôi nhâm nhi thơ tình của tôi

Sao em nở nói lời độc ác?
 Sao em nói chi lời độc ác,
 Rằng: Có em là chẳng có anh.
 Có lẻ nào ta "không đội trời chung"?
 Khi anh trót yêu em tha thiết!
 Gặp lại em, mối tình đầu biền biệt
 Anh ngỡ đâu đã vỉnh viển nhau rồi!
 Nay em về lấp khoảng trống trong tôi,
 Tình hồi sinh qua đêm dài sâu thẳm.
 Niềm đợi mong từng ngày anh nhẩm
 Qua từng ngày bóc tờ lịch dần vơi.
 Mong đến ngày để được gặp em thôi,
 Cho thêm chính những đêm dài nhung nhớ.
 Miền tây xa em đem lòng hớn hở,
 Anh đông về mang nổi nhớ u sầu.
 Biết tìm em tìm ở nơi đâu,
 Chưa một lần thề non hẹn biển.
 Em về đây từ "miền miên viển",
 Đôi mắt còn thiêu cháy lòng anh,
 Dáng như xưa, thánh thiện trong lành.
 Anh muốn khóc cho lòng thanh thản.
 Anh cũng biết xong rồi, viên mãn.
 Nay hai ta đã có gia đình.
 Các con ta đâu có tội tình
 Bỏ chúng nó bơ vơ sao nở!
 Anh chỉ ước, ba mươi năm một thuở
 Được một lần thổ lộ, có gì đâu?
 Bao năm rồi đợi có trận mưa ngâu.
 Mà em nở cắt nhịp cầu ô thước!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét