Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Gạo cô


Những bài "nhạy cảm" các bác ngại(hay sợ)com, Hào tui chuyển đề tài đây.
Hồi đó mới hạ sơn (80), đói lắm, giáo viên tiêu chuẩn ngày loong rưởi gạo, mà dạy dổ căng lắm, kiểm tra giáo án thường xuyên. Để cải thiện đời sống giáo viên, công đoàn phát đông tăng gia, ruộng thì sung htx hết, chỉ còn chăn nuôi,kế hoach ra mỗi giáo viên nuôi một con, nuôi bò thì không vốn, nuôi heo thì không thức ăn, nuôi một con vịt không được, nuôi một con gà là thượng sách. Trong trường có cô giáo Huế tên là Bé, nuôi một con gà bị chết đói, tôi lấy thực tế này làm bài thơ "Gạo cô", tức gạo của cô giáo, sau đây là bài thơ đó:
Thân cô nuôi một con gà
Cả ngày la cà quấn quít chân cô
Mắt buồn , đầu gục, long xù
Trời ấm như lò nó vẫn đứng run.
Hai lần đến bữa thổi cơm
Cô đổ nước gạo trắng thơm ra thềm
Gà rúc gà rỉa thòm thèm
Đôi mắt đầy ghèn gà ngước chờ cô
Cô chao hạt gạo hàng giờ
Gà vẫn đứng chờ nắm gạo hồi sinh
Vớt đi hạt gạo trắng ngần
Còn mấy hạt sạn để dành cho kê.
Cô còn gờm cho bữa thỏa thê
Cứ đứng xớ rớ cứ rê chân bà.

Gà vội vả thôôc ba hạt nát
Độn thêm vào sạn cát cho no.
Ăn rồi gà đứng xo ro
Mắt còn dơn dớn nhìn cô đợi chờ.

Nhưng,
Còn đâu nửa hả kê thân mến
Gạo của cô đã đếm từng li
Ngày loong rưởi gạo có chi
Sức cô còn trẻ nhiều khi sạch nồi.
Thôi gà nhé hãy đi chổ khác
Vô bụi bờ kiếm chác nghe con
Nào sâu nào dế nào dun
Mà khéo xem chồn nó xực thì toi.

Sáng nay gà đã chết rồi
Cô cúi xuống giường để nhặt ga ra
Nâng lên đôi cánh tay ngà
Cô vuốt xuýt xòa bộ cánh mỏng manh.
Thôi rồi cô giáo kinh doanh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét