Bác tôi hơn ba tôi một con giáp, tuổi hợi, mất năm 1948, khi mới 28 tuổi, nếu bác còn sống thì năm nay đã 99 tuổi.
Năm 1975, tôi bị điều lên vùng núi dạy học, mẹ tôi
khóc không cho đi , nói trong nhà có giòng cọp giảo, hỏi ra tôi mới biét
bác tôi bị cọp vồ ở Ba Lòng trong lúc đi mua sắn vè cứu đói. Chuyện xảy
ra lâu như vậy mà không ai nói cho tôi biết, mọi người cữ nhắc chuyện
"cấm", một phần là chuyện đau lòng ngại không nói.
Tôi nhớ lại hồi bà nội còn sống, bà hay ngồi thừ ra,
hai dòng nước mắt chảy trong những lúc mưa to gió lớn, lụt về. Tôi hỏi
sao bà khóc, bà không nói mà chỉ xoa đầu tôi.
Bác Cháu là con đầu bà tôi,bà thương bác lắm,vì nhà
nghèo nên bác ế vợ. Chuyện kể , bà tôi có nghề làm xáo, hồi đó kẻ trộm
nhièu, thường bị trộm gánh mất gạo , khi họ nghe tiếng khóc của bà là
biét trộm gánh mất gạo, có lần bà khóc lâu, hỏi ra không phải mất gạo mà
hồi hôm ông đòi tới với bà, bà vừa khóc vừa nói ông già rồi mà còn rứa,
tui thương thằng Cháu tui khóc.
Bác Cháu là tay hò đối đáp trong thôn, không học nhưng
bác rất thông minh, đối đáp hay mà nhanh, hò như vậy gọi là ò "mụi
miếng". Hiện nay còn truyền tụng những câu hò mà họ nói của bác tôi. Bác
còn là người rất khéo tay, họ kể, một ngày bác có thể đan xong mọt cái
nông(làm bằng tre, dùng đẻ phơi lúa).
Bác có yêu một người con gái trong làng, nhưng nhà gái
không gả , chê nghèo, hiện nay họ còn truyền tụng những câu hò si tình
của bác. Sau đó, người yêu đi lấy chồng, ông trẻ tôi kể, bác như điên
một thời gian, và đòi sống chết với ông " thầy Phùng", ông này làm thầy
phù thuỷ, đã già, có nhiều vợ trên đường "hành nghề", quê ngoài vùng đất
dỏ Gio Linh. Họ kể rằng, khi cách mạng lên, buộc phải bỏ nghề, ông về
quê, đem theo một tốp thê thiếp , cả làng rủ nhau tới xem "cung nử", vợ
ông ở quê đã già , đoàn thê thiép tưởng đau mẹ ông(vì ông nói chưa
vợ)nên gọi mẹ xưng con,bà này cũng hóm hỉnh xưng lại mẹ con, cả làng
được một trân cười, còn bầy thê thiếp thì nhìn ngơ ngác. Nghe nói, cũng
như bao người thiếp của "thầy", bà về quê, bà mới mất , tôi nghe mọi
người gọi mụ " thầy Phùng"và được nghe bà kẻ về bác Cháu, bà nói tui di
mô cũng chộ ông khoá(tiếng xưng với thanh niên hồi dó)
Ngày 22 tháng8 là ngày giổ của bác Cháu, ngày 23 tháng
8 là ngày giổ bà nội tôi. Có lẻ nằm trên giường bệnh, bà vẫn nhớ ngày
của con mình bị nạn, nên bức xúc và ra đi
Bác Cháu ơi, đời vô thường, nếu có kiếp luân hồi, chắc bác đang ở một kiếp khác thanh thản hơn, nhớ về kiếp người mà ghe tởm.!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét