Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Em là ảo ảnh


Phi lộ: Xuân Diệu nói"trong hơi thở cuối dâng trời đất, cũng vẩn si tình đến ngất ngư", nên tui không chắc là bài thơ này cuối cùng, biết đâu ở tuổi gần lục tuần có bà già nào làm tim rung rung lại có bài "tình già" thì sao!
Hao hao tui thật bất hạnh, bài thơ tình đầu tiên làm tặng nàng ở đầu thập niên70 thì nàng bị héo đợt 75 khói lửa. Bài thơ tình này làm tặng "bà"thì bà có trái tim làm bằng sắt không rỉ, nên khi tiếp nhận trơ như ông phổng, còn nói "đồ thơ con cóc, cho con đập què giò đi cẳng gổ. v v..".Thơ tui tịt ngòi từ đó.
Bài1:Em là ảo ảnh
Rời vùng cao, trời chuyển đông giá lạnh.
Lại thêm buồn, cô độc kẻ lử hành.
Chắc lần này ta xa em mải mải
Cho lòng ta thanh thản về xuôi.

Vầng trăng kia mê hoặc ta vằng vặc.
Đến hôm nay ta tìm được tới nơi:
Người nham nhở, mặt hố sâu lởm chởm
Có còn đâu thần tượng chị Hằng ơi!

Tình yêu ơi đừng buồn, em có thật.
Chỉ có người là ảo ảnh mà thôi.
Bài2: Đường lên Khe Sanh
Đường lên Khe Sanh không sợ hiểm,
Đầu Mầu,Rào Quán đã lùi xa.
Đường lên Khe Sanh không sợ ngái,
Xe cao phân khối chỉ như pha.
Đường lên Khe Sanh không sợ bệnh,
Vắt rừng sốt rét đã từng qua.
Đường lên Khe Sanh không sợ thiếu,
Anh em bè bạn như một nhà.
Đường lên Khe Sanh ta chỉ sợ,
Chạm phải mặt em tá hoả ra!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét