Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Mệ nội


Tôi có ý định viết về mệ tôi nhiều lần rồi mà chưa thực hiện được. Mổi lần cầm bút thì tôi không đủ sức để viết, mặc dù ý tưởng đầy ứ. Từ khi có blog, ý định càng nung nấu, nhưng bao lần bỏ dở. Có phải mong muốn diển đạt ý của tôi quá cao mà từ thì bí! Tôi cầu vong linh mệ, lần giổ thứ 46 của mệ lần naỳ cho tôi đủ sức để viết, ngày 24 tháng 8 năm1964 là ngày mệ tôi trút hơi thở cuối cùng, sau ngày giổ bác Cháu tôi 1 ngày, nhưng bác tôi mất trước mệ tôi 18 năm, 1945.
Mệ tôi ra đi ở tuổi 72, thời đó thuộc loại thọ, khi đó tôi 12 tuổi, tuổi của hình thành nhân cách sống, tất cả đều thoát thai từ mệ tôi.
Khi tôi lớn lên nhận biết được cuộc đời là đã thấy mệ tôi bên cạnh, tiếng gọi "Sói ơi!' còn vang mải trong tôi(lúc nhỏ tôi có tên là Sói, vì không có tóc). Tôi nhớ mệ rất vệ sinh, qua việc chăm sóc tôi, không có khi nào mệ cho tôi ăn quả xanh và quả không gọt vỏ, ngay ăn mía cũng cắt nhỏ hấp qua lửa, ăn một quả ớt cũng hấp trên nồi cơm. Không khi nào mệ để tôi ra nắng đầu trần, tôi là thằng ham chơi nên mệ luôn gọi "Sói Sói" để nhắc nhở tôi. Mệ trồng mấy bụi mía trong vườn để bồi dưởng, có khi bán, nhưng lần nào cũng có phần Sói.
Mệ tôi người dong dỏng, đôi mắt sâu, gò má cao càng cao thêm, dáng quý phái, tiếng nói nhỏ nhẹ , bình thản, kể chuyện cổ tích rất hấp dẩn, khi đó tôi đã học lỏm được chuyện Kim Vân Kiều, Lục Vân Tiên , không biết mệ kể thế nào mà hình thành trong tôi yêu ghét rạch ròi, tôi nghỉ nhân cách sau này của tôi ảnh hưởng từ những câu chuyện này.
Ba tôi là con một, không hiểu sao mệ tôi ăn riêng. Bà có cái niêu bằng đồng rất xinh, nấu tối đa 1loong gạo, sau bửa ăn mệ cho Sói đươc ưu tiên cạo cháy; cái tréc bằng đất mệ kho cá rất thơm,khi nào Sói cũng được mệ ưu tiên cho bỏ cơm vào tráng, mùi vị ấy còn động mải đến hôm nay!
Hằng ngày mệ cầm liềm đi bứt những nhánh củi nhỏ bằng ngón tay ở trong bụi, mệ chỉ tỉa ít cành, mệ giải thích:"cho thân nó to thêm". Mệ mót củi kiểu ấy mà không thấy ai la rầy mệ, có lẻ họ biết mệ làm kiếm gạo và không gây hại gì. Tôi nhớ, mổi gánh củi của mệ giá 5đồng bạc màu đỏ.
Những đứa cháu gọi mệ bằng o rất nể trọng mệ, mổi lần vợ chồng bất đồng đều nhờ mệ phân xử. Tôi chỉ nhớ mệ nói chuyện rất hay , có duyên, không bao giờ nổi nóng.
Tôi có người o lấy chồng ở làng Linh Chiểu, đông con, o đau yếu, nhà nghèo, mệ lo lắng, thường gom áo quần rách đem cho con o mặc.
Thời gian trước khi mất, mệ gọi tôi vào buồng, xoa đầu, rồi mệ khóc , không nói gì, tôi không hiểu mệ khóc gì, vô tư bỏ chạy. Sau đó mệ đau gần một tháng, tôi luôn có mặt, mệ khi nào cũng tỉnh, mệ mất không gặp ba tôi, ba bận đi mua sâm đổ cho mệ qua ngày xấu.

Những ngày ngắn ngủi , êm đềm bên mệ. Nhưng sau này tôi nghe người khác kể, mệ tôi có một cuộc đời bi thương hơn nhiều. Lần sau :" Bác Cháu, đứa con đầu của mệ"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét