Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Suy nghĩ từ một chuyến đi


Ngày 11/1 vừa rồi, tôi có dịp đi Huế dự đám cưới con người bạn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi ghi lại những suy nghĩ của tôi về những sự kiện đã gặp.
Lên xe ngồi lúc 6h, chủ xe cho đi du lich vòng quanh Thị Xã Quãng Trị, đến 7h khởi hành, trực chỉ Huế lúc 8h30. Điểm đầu tiên tôi đến là nhà sách Phú Xuân để thăm đứa cháu làm bảo vệ ở đó, gọi là cháu nhưng chỉ kém tôi chục tuổi, hồi 72 tôi kèm nó thi đệ thất, nó mười tuổi còn tôi hai chục nên quen gọi chú cháu. Xa nhau từ 72, vài năm truớc có gặp lại, khi đó nó nói lương bảo vệ 1tr, sau nó khoe lương tăng lên 1tr2, nó nói gắng làm để có chút hưu, hiện nay đã 49 tuổi. Sống ở Huế mà lương đó, cộng thêm vợ chết,còn nuôi thêm hai con, đứa đầu học đại học, không nói ai cũng biết sống chật vật. Đến nơi thì được biết nó làm ca chiều. Hồi trước 75 gia đình nó thuộc lọai khá giả ở Kim Long, sau 75 bố đi cải tạo phải bỏ học, nó là đứa thông minh, đẹp trai, mạnh khỏe, không ngờ hiện nay nó có cuộc sống như vậy.
Trạm thứ hai tôi ghé là Cữa An Hòa, có một blogger tôi quen , mặc dù tuổi nhỏ nhưng viết khá hay, với tôi đó là hiện tượng quý hiếm. Cô nàng học hết 12, thi đại học hỏng, hiện bán sách vở giấy báo  sách bút linh tinh. Tôi đến cô nàng nhận ra ngay, tôi cũng nhận ra cô nàng. người thấp,mặt tuơi tắn, trẻ hơn nhiều với tuổi 39. Đến đậy, hỏi thăm gia cảnh tôi mới ngộ ra một điều, con người ta có nhà lầu xe hơi, có địa vị, mà còn tự làm khổ mình bằng tính bon chen, ngược lại, cô nàng này bán lèo tèo mấy tờ báo, mấy tạp chí lá cải.. mà vẫn điềm nhiên, an cư lạc nghiệp , lại còn viết hay, nhí nhảnh,yêu đời, khôi hài, vui tính, nghĩa là toàn vui là vui.Tôi hỏi hiện nay em có ước nguyện naò không, em cười tươi khoe chiếc răng khểnh dể thương:"em thấy sống như thế này cũng vui rồi, hi hi"Thật là giản dị, giá như chúng ta có chỉ một chút "bằng lòng đi em" của cô nàng này thì chúng ta bớt chém giết nhau rồi. Chia tay ,tôi xoa đầu "em nhỏ": Một người quý hiếm!
Con trai tôi chở đến nhà hàng Nam Giao Hoài Cổ để dự tiệc cưới. Giấy mời 11h30, tôi đến 11h, ngồi đợi để xem có người quen năm cũ nào không.Xập xình cà dê kê cuống đến 12h30phút mới cho khai vị món Đại Phong của Trạng Quỳnh, vì đến giờ  thì ăn gì cũng ngon, tôi hoa mắt không biết món gì vì đói quá, ăn xong người có hơi tỉnh, hỏi người bên cạnh món gì mà ngon thế,Trả lời:Vả dầm chua và đậu phụ. Món này vợ tôi hay làm khi chợ không có thức ăn!Đã gọi đi ăn cưới thì nói chuyện ăn, sau đó dọn món gì tôi không rỏ, chỉ biết tên nào cũng lạ cũng hay. Văn nghệ xập xình loạn xạ, hát chỉ hát và nhảy.Tôi định làm le đọc bài thơ tình do tôi sáng tác cho Huế biết dân Quãng Trị làm thơ, nhưng ồn ào quá lại thôi.Tôi nghĩ, chúng ta đang tự làm khổ nhau vì những đám cưới này, người được hưởng lợi là ông chủ nhà hàng, vì cầm tờ giấy thực đơn được sơn son thiếp vàng, tôi được quảng cáo chủ nhân có nhiều nhà hàng như thế này. Còn người phục vụ lương háng tôi nghĩ chắc chưa tới triệu,vì tôi có đứa con học nghề nấu ăn ,trung cấp học tốn 5chục triệu mà ra làm nhà hàng 4sao lương cũng chỉ một triệu, bằng một lần vô nhà hàng của một khách, nghĩa là con tôi làm  nhà hàng lương tháng chỉ đủ nhậu một lần tại chính nhà hàng ấy!
Tối đó tôi nghĩ lại nhà trọ sinh viên, tôi hỏi bố mẹ tốn cho con tháng mấy, nó nói 2triệu, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nó, rồi nghĩ đến trường tôi vừa cho nghĩ hợp đồng 5cháu mới ra trường, tôi suy nghĩ nhiều đến cuộc sống các cháu tương lai:Ra trường không có việc làm!Tôi rủ hai cháu đi ăn cháo bán cho sinh viên gần đó, cháo vịt không ra vịt một tô15ngàn, tôi mới biết trước đây con tôi hay về xin thêm tiền , tôi la mẹ nó, tôi ân hận.
Sáng mai lại, lên tàu mua vé, đã lâu rồi không đi tàu, tàu giờ đây rổng tuếch hành khách, con tàu không hơn thời bao cấp mấy, nhân viên đi lại nhiều hơn hành khách, tôi nghĩ đến dự án tàu cao tốc!, tôi nghĩ không biết nhà nước lấy tiền đâu mà trả lương cho nhân viên mà trrông người nào cũng đẩy đà mập mạp.Từ chuyến đi này tôi suy nghĩ miên man, tìm ra nhiều bài học quý,suy nghĩ chỉ để suy nghĩ, không làm được gì!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét